top of page
Writer's pictureKate

Quay về chính mình, giảm lệ thuộc trong tình yêu và sống một cuộc đời hạnh phúc

Các bạn độc giả theo dõi blog Bạch Dương thì có biết, mình là một người đặc biệt quan tâm, và có niềm tin vào tình yêu. Bạn bè mình hay trêu mình sống như công chúa mộng mơ giữa đời thực, luôn tin vào sự kỳ diệu của tình yêu. Trong quá khứ có lúc mình nghĩ mình đã được trải qua đầy đủ các cung bậc của tình yêu, tức là may mắn hơn nhiều người. Mình loay hoay đi tái định nghĩa tình yêu để cố gắng hòa hợp với cuộc hôn nhân mà mọi biểu hiện tình yêu gần như không hề giống như công chúa trong mình tưởng tượng. Có những lúc tình yêu như thiêu đốt hết mọi thứ xung quanh, hay như Annie chiều qua tâm sự “Có những lúc em còn yêu cả cái cảm giác khổ đau, xót xa mà tình yêu mang lại”, cực đoan đến thế là cùng.


Khi yêu thì muôn ngàn chuyện xảy ra. Rồi muôn ngàn quan điểm.

Có người đưa cả luận cứ khoa học ra chứng minh tình yêu chỉ tồn tại không quá 6 tháng rồi sau đó muốn đi tiếp thì người ta phải biến đổi tình yêu thành các thể loại tình khác. Mình đã chứng kiến ông bà ngoại, rồi bố mẹ, yêu nhau chăm sóc nhau suốt cả cuộc đời, ngoài 80 vẫn dành cho nhau ánh mắt chan chứa, ưu tiên nhau, hạnh phúc bên nhau. Nên mình càng có niềm tin vào tình yêu. Dù trăm ngàn kiểu lá số, bản đồ sao, thần số học bla bla của mình đều chỉ ra mình là đứa có số cô đơn suốt đời… thì mình vân cứ chăm chỉ tìm hiểu, mong hiểu được tình yêu, từ đó thay đổi bản thân, mong chờ vào sự thay đổi của số phận :).


Tuần vừa rồi, mình chuyển sang đi làm bằng tàu cao tốc Cát Linh - Hà Đông. Trên tàu, spotify pop up lên podcast này của một vị hòa thượng - thầy Minh Niệm. https://open.spotify.com/episode/32VEl5xXipnwNa3NqaWt8P?si=9iFzMN1RRJ2LIvSZrIR-jw&context=spotify%3Ashow%3A4CHSaA4Nkdagd6m7LKlLJo


Đây là lần đầu tiên mình kiên nhẫn nghe hết bài giảng của một vị hòa thượng. Và mình đã ước gì mọi người thân yêu của mình, các bạn đọc hãy một lần nghe và để tâm vào những lời chia sẻ trong đây. Nó thực sự có thể làm chúng ta thức tỉnh và nhìn nhận lại về bản thân và những điều chúng ta say đắm trong cuộc đời, không kể là tình yêu nam nữ. Có người quá yêu mẹ, quá yêu con, quá yêu công việc, quá yêu bản thân… Yêu cái gì quá cũng là lệ thuộc vào nó.


Mình ghi chép lại những chia sẻ trong podcast dưới dạng văn bản cho ai chưa có điều kiện để nghe.


—---


Nguyên tác: TÌNH YÊU KHÔNG ĐỦ MẠNH DỄ LÀM TỔN THƯƠNG NHAU

Tác giả: Minh Niệm


Chúng ta biết là tình yêu có một mãnh lực rất lớn

Khi yêu dường như chúng ta muốn quên tất cả mọi thứ trên đời này, thấy tình yêu là đẹp nhất, thấy người mình yêu là quan trọng nhất

Chúng ta đã bay bổng trong khung trời của tình yêu và thấy cuộc đời thật nên thơ và đáng sống.

Nhưng các em biết không, đứng trên góc độ nuôi dưỡng tâm hồn đó chính là lúc các em bắt đầu bỏ rơi cuộc đời mình

Các em bị hút vào đối tượng thương yêu

Các em ngày đêm thương nhớ đối tượng thương yêu

Các em làm mọi cách để làm vừa lòng đối tượng thương yêu

Để đối tượng thương yêu làm vừa lòng lại các em


Các em bỏ ra quá nhiều thời gian và năng lượng để vun đắp cho cái gọi là tình yêu nhưng kỳ thực là các em lúc nào cũng để tâm mình ở bên ngoài. Ở trọ trong lòng người kia để xem người kia nghĩ gì, người kia muốn gì, người kia thương mình nhiều hay ít. Và rồi mỗi ngày các em càng rời xa chính mình, không ý thức được những gì xảy ra trong con người của mình.


Kể cả đói cũng không quan tâm, giấc ngủ cũng không quan tâm, những sinh hoạt của bản thân cũng không quan tâm, sự liên hệ gắn kết với các thành phần trong gia đình cũng không quan tâm, thậm chí có nhiều em vì tình yêu mà làm ảnh hưởng đến công ăn việc làm. Đó là lúc các em đang yêu đó. Lúc các em được đón nhận một luồng cảm xúc rất là lớn.


Nhưng các em có biết không, nếu tại thời điểm đó các em ngưng yêu, không thể tiếp tục yêu, vì một lý do gì đó mà buộc hai bên phải tách ra, hoặc thí dụ như người kia không còn thương em nữa, phản bội em, thì em nghĩ em sẽ như thế nào? Em có thể ổn định liền được không? Em có thể như không có chuyện gì xảy ra không? Hay là em sẽ gục ngã và đau khổ. Thậm chí có nhiều em còn nghĩ đến cái chết.


Tại vì trong suốt quá trình thương yêu, có một thứ rất khủng khiếp xảy ra ở bên trong mà các em không bao giờ được biết. Đó là các em đã hình thành ra thói quen nghiện ngập cảm xúc. Các nhà khoa học nói rằng não bộ chúng ta thường có thể tự chế xuất ra hai loại nội tiết tố giúp chúng ta an thần, thư giãn, quân bình, thư thái, an vui tạo ra những cảm giác dễ chịu và đó là chất liệu để hạnh phúc


Nhưng khi chúng ta có 1 đối tượng ở bên ngoài để dựa dẫm vào, để tìm thấy sự hấp dẫn, sự ngọt ngào, sự êm ái, dễ chịu từ nơi đối tượng đó; mà cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần, hàng trăm hàng ngàn lần thì não bộ buộc phải ghi nhớ rằng từ đây trở về sau nó sẽ ngưng chế xuất ra hai loại nội tiết tố kia, nó sẽ dựa vào những thứ hấp dẫn bên ngoài (không chỉ những chất kích thích, mà còn tình yêu, tình dục)


Một quãng đường rất dài em đã sống vì người khác, em đã bỏ rơi chính mình, em không tự tạo ra sự an vui, sự thỏa mái, sự thư giãn thảnh thơi cho riêng em mà em dựa hẳn vào người kia


Nhà em em không ở, em đi ở nhà người kia, em gọi đó là tình yêu, gọi là những giá trị hạnh phúc tuyệt vời của em đó.


Có một cậu bé mù đến nhà bạn chơi, mải mê trò chuyện đến khi trời tối, bạn cậu đưa cho cậu một cây đèn và nói là cậu đi đường thì bật cây đèn này lên, người ta thấy cậu người ta sẽ tránh. Cậu bé vui quá, hạnh phúc cầm cây đèn đi về. Trên đường đi về cậu nghĩ rằng “Chà hôm nay ai cũng tránh mình hết đây” cho nên cậu đã bỏ qua kỹ năng dò đường mà mình vốn có. Cậu bé giơ cây đèn lên và lao về phía trước. Một lúc sau thì có người đâm sầm vào cậu, cậu bực quá hét lên “Bộ anh đui sao mà không thấy đèn của tôi”. Người kia đáp “Cây đèn của cậu tắt lâu rồi”


Chúng ta có phải là cậu bé mù đó không? Chúng ta có thể đi được trên cuộc đời này dù chúng ta có thể không có nhiều trí tuệ lắm, có nhiều ánh sáng lắm, nhưng chúng ta vẫn có thể dựa vào bản năng sinh tồn kỳ diệu của mình, nhưng tiếc thay khi chúng ta có một thứ gì đó để dựa vào, một phương tiện hỗ trợ, lập tức chúng ta dựa hẳn vào đối tượng đó. Phải chi dựa một ít thì không nói, chúng ta dựa quá nhiều dựa hẳn vào để rồi đánh mất chính mình và sự lệ thuộc trong tình yêu xảy ra từ đó.


Từ đây trở về sau, những gì xảy ra cho cây đèn là sẽ xảy ra cho cuộc đời ta, cây đèn còn thì ta tiếp tục vững bước, cây đèn tắt thì chúng ta sẽ té ngã, sẽ tổn thương, đau khổ.


2. LỖI TẠI TÌNH YÊU HAY TẠI CHÚNG TA CHỈ BIẾT YÊU BẢN NĂNG


Các em biết không khi mình yêu thương một người nào, sự ham thích của mình, sự muốn chiếm hữu của mình xuất hiện. Vì mình biết đối tượng đó sẽ mang lại cho mình những cảm xúc rất là sung sướng dễ chịu cho nên mình luôn cố gắng làm vừa lòng đối tượng, mình có thể bỏ qua hết những khuyết điểm, yếu kém, vụng về, lầm lỡ của đối tượng.


Nhưng mà kỳ lạ lắm, tình yêu của chúng ta rất vô thường, có lúc nó rất mạnh mẽ, có lúc nó rất yếu đuối. Khi chúng ta không còn quá ham thích dựa dẫm lệ thuộc vào đối tượng, chúng ta không còn tìm thấy sự hấp dẫn nào từ nơi đối tượng thì liên hệ tình cảm ấy còn lại là gì? Tình mất đi rồi còn lại Nghĩa phải ko? Nghĩa là những gì chúng ta đã hy sinh cho nhau, đã hiến tặng những ân tình cho nhau, đã vui buồn đồng cảm cộng khổ cùng nhau đã nhìn nhau, đã đến với nhau trong một liên hệ như là tri âm tri kỷ, như những người bạn đồng điệu với nhau rất nhiều điều với nhau trong cuộc sống. Nhờ Nghĩa mà chúng ta mới giữ được liên hệ với nhau lâu bền nhưng nếu tình đã ít, nghĩa chẳng là bao nhiêu thì liên hệ đó trở nên nặng nhọc.


Khi một liên hệ này không còn đủ tình đủ nghĩa, đối tượng này có thể làm phiền hà đến đối tượng kia.


Khi mình sống chung với một người, mình phải va chạm với một người, phải chung đụng với một người, phải chịu trách nhiệm cho một người mà mình không thể đón nhận bất cứ sự ngọt ngào êm dịu hấp dẫn nào thì em có thể sống chung với người đó lâu bền không? Đó là chưa nói trong người kia có rất nhiều vấn đề, mà phải đến khi cái tình nó lắng dịu xuống cái nghĩa nó chưa được hình thành, thì những vấn đề đó mới bứt ra. Những vết thương từ quá khứ từ người kia sẽ bứt ra, những thói hư tật xấu từ người kia sẽ bứt ra, những năng lượng tiêu cực nằm trong sâu thẳm tâm hồn người kia sẽ bứt ra, bản ngã to đùng của người kia sẽ bứt ra. Mà em cũng đâu vừa, em cũng y chang như người đó. Em cũng có những tổn thương, có những năng lực tiêu cực, bản ngã cũng khổng lồ. Hai tâm hồn có vấn đề, hai tâm hồn tổn thương, hai tâm hồn yếu đuối mà đồng hành với nhau trên con đường tình thì em nghĩ rằng chuyện gì sẽ xảy ra? Chắc chắn sẽ làm tổn thương nhau. Trong tình yêu người ta đã làm tổn thương nhau biết bao nhiêu? Vì sao? Vì hai bên đã tập cho nhau một thói quen không tốt đó là

  • Anh hãy dựa vào tôi, tôi sẽ cho anh tất cả sự hấp dẫn

  • Em hãy dựa vào anh, anh là điểm tựa vững chắc

Hai bên có phần lừa dối ngầm với nhau, hoặc công khai với nhau từ đầu, để rồi hai bên không giữ được lời hứa, hai bên đánh mất phong độ, hai bên đánh mất cái đẹp lung linh mà mình đã đem hết con người mình ra thể hiện trong lúc đầu. Đó là chưa kể áp lực cuộc sống mưu sinh, những khó khăn xảy ra xung quanh, gia đình, con cái, rất rất nhiều thứ phải đương đầu giải quyết.

Làm sao có thể có đủ nguồn năng lượng khổng lồ để giải quyết hết tất cả khó khăn kia khi hai người không còn yêu thương nhau mặn nồng như thuở ban đầu nữa.


Cho nên càng sống chung lâu năm thì vết thương tạo ra cho nhau càng lớn, để rồi tình yêu là nơi chôn dấu biết bao tâm hồn khổ lụy, cũng là nơi chấm dứt biết bao hoài bão, lý tưởng, giá trị tốt đẹp của một con người còn rất trẻ. Đó là lỗi của ai? Lỗi của tình yêu hay lỗi của chúng ta? Những người chỉ biết yêu bằng bản năng mà không đi qua sự học hỏi và luyện tập. Tại vì trên đời có những người yêu nhau mà luôn vui vẻ hạnh phúc, hai tâm hồn đến với nhau là nâng đỡ cuộc đời nhau, dìu nhau đi vào con đường tốt đẹp tươi sáng.


3.

Người xưa có nói

“Người với ta tuy hai mà một, ta với mình tuy một mà hai”


Tuy hai mà một có nghĩa là hai con người nhưng một tâm hồn, cùng đồng điệu với nhau, cùng trân quý những giá trị tốt đẹp của nhau, cùng nhìn về một hướng, cùng nắm tay nhau đồng hành trên con đường hạnh phúc, cho nên mỗi bên sẽ bỏ bớt những ích kỷ riêng tư, đòi hỏi nhỏ nhen riêng mình mà cùng góp sức tạo con đường chung, mà trong đó chúng ta có sự sẻ chia đồng điệu với nhau.


Dẫu chúng ta cố gắng sáp nhập hai cuộc đời làm một nhưng mỗi bên vẫn phải có nhu cầu riêng. Mỗi bên tự ý thức tự chăm sóc tâm hồn của mình tại không ai có thể chăm sóc mãi tâm hồn cho ai, không ai có thể làm cho ai mãi hoài an vui hạnh phúc. Đó là chưa kể mỗi bên có những vết thương, những vấn đề, những nỗi khổ niềm đau mà chính chủ nhân mới có thể chữa lành được. Thay vì chúng ta cứ cuốn vào nhau, lệ thuộc vào nhau, rồi đánh mất cuộc đời của bản thân. Thì có lúc chúng ta được tách ra. Khi tách ra, chúng ta tự mình về chăm sóc khu vườn tâm hồn riêng mình. Tự mình nhổ cỏ dại, tự mình trồng hoa thơm trái ngọt để rồi khi chúng ta sáp nhập lại, thì chúng ta sẽ có những giá trị tốt đẹp để dâng tặng nhau.


Dĩ nhiên là trong một liên hệ tình cảm thì phải có sự nâng đỡ qua lại lẫn nhau. Em ngã thì anh nâng, anh ngã thì em nâng. Nhưng nếu em chưa ngã thì đừng bắt anh nâng hoài. Em ổn mà, sao em không dựa vào em để tự tạo niềm vui hạnh phúc, rồi khi nào em không thể nào làm điều đó nữa, hoặc khi nào chúng ta đủ duyên chúng ta sẽ hợp lại để tạo những niềm vui hạnh phúc riêng.


Và anh cũng vậy, anh không cần phải khi nào cũng chăm bẵm hướng về em, căn me em, hay dò xét em, anh cứ sống cuộc đời của anh, chăm lo công việc, xây dựng các mối liên hệ gia đình và bạn bè của anh, theo đuổi những hoài bão lý tưởng trong cuộc đời của anh và trong khi đó anh sẽ tạo ra rất nhiều giá trị an lành, tốt đẹp. Khi anh gặp em anh sẽ trao tặng những điều tuyệt vời cho em.


Một liên hệ tình cảm mà được thiết lập trên nguyên tắc như vậy, mỗi người tự chịu trách nhiệm chính cho đời mình, khi nào hết chịu nổi mới nhờ tới sự nâng đỡ của người kia. Khi mình có nỗi khổ niềm đau, đầu tiên hãy quay về tự chữa lành vết thương cho mình còn sự giúp đỡ của người kia là đến sau. Khi chúng ta bị tổn thương tâm lý, trầm cảm, chúng ta sẽ vung ra năng lượng độc hại thì dù hai người có thương nhau nhiều lắm, hãy xin tách ra một thời gian: vài tiếng, vài buổi, vài tuần để rút lui về hang của mình, tự liếm vết thương như con hổ, để mình xây dựng niềm tin là mình có thể đứng vững trên đôi chân của mình, mình có thực lực có thể làm cho não bộ tự chế ra các nội tiết tố giúp an thần. Khi niềm tin vào bản thân được khôi phục, mình có xuất hiện trước người kia, người kia cũng thêm vững tâm, đỡ vất vả.


Trong một mối quan hệ tình cảm, một người cứ phải dựa dẫm hoàn toàn vào người kia thì sợ lắm. Tình yêu ấy không có sức khỏe, không lành mạnh, không tráng kiện, không có cơ bắp thì không thể nào đi xa trên đường đời phong ba bão táp.


Cho nên nương tựa vào chính mình để làm mới bản thân mình, để mình luôn là một đóa hoa tươi đẹp sẵn sàng hiến tặng cho người mình thương yêu, đó cũng là một cách thể hiện tình yêu đích thực. Đừng quá trông chờ vào người khác, hãy tin vào chính mình, chúng ta còn chứa đựng rất nhiều gia tài quý giá bên trong, hãy tin tưởng vào điều đó, hãy quay về.


20 views0 comments

Comments


bottom of page